Trong suốt thời gian xảy ra các vụ đánh bom, một số người ở trong nhà, đóng chặt cửa sổ và nhìn lên bầu trời. Những người khác thì vớ vali xếp vội, chạy trốn, bỏ lại nhà cửa và ký ức.
Những người ở lại hoặc rời đi đã viết trên mạng xã hội: "Nếu chúng tôi không quay về được thì đây là câu chuyện của chúng tôi".
Nhưng với lệnh ngừng bắn, cuộc sống đã quay về trên đường phố. Các cửa hàng mở cửa, giọng nói trẻ em và tình trạng tắc đường - cơn ác mộng vĩnh cửu – là dấu hiệu sự sống đang trở lại.
"Tôi vẫn sợ tiếng động lớn"
Nhân viên văn phòng Mohsen chạy về phía Bắc trong những ngày đầu cuộc chiến:
"Tình hình lúc ấy thật ác liệt. Gia đình tôi ở đó, tôi có nơi để chạy trốn. Nhưng ngay cả từ xa, nỗi lo lắng vẫn không biến mất: tiếng bom, tin tức, tin đồn... Mọi thứ đều có mùi sợ hãi".
Trở về Tehran, Mohsen nói rằng lệnh ngừng bắn giống như một luồng gió. Nhưng nỗi sợ hãi vẫn còn đâu đó, khiến trái tim anh thắt lại trước mỗi tiếng động lớn.
"Mọi người thì thầm: 'Đừng để điều này xảy ra lần nữa.' Nhưng chúng tôi đang dần chữa lành vết thương của mình".
"Ai mà nghĩ rằng mình sẽ nhớ cảnh kẹt xe?"
Trong suốt cuộc chiến, blogger K.M. đã ở lại Tehran và lúc đầu nghĩ rằng thành phố vắng tanh là cơ hội cho hòa bình. Nhưng anh nhanh chóng nhận ra: đó không phải là sự im lặng, mà là sự cô đơn.
"Bây giờ tôi thích tiếng ồn của xe cộ, dòng người xếp hàng, mọi người trong quán cà phê. Ai mà nghĩ rằng chúng tôi sẽ nhớ cảnh kẹt xe chứ? Thành phố bị thương, nhưng vẫn sống - và đó là điều chính yếu".
"Làm nhà báo không chỉ là một công việc"
Phóng viên Hengame ở lại tác nghiệp tại Tehran, cho biết đó không phải là lựa chọn mà là nghĩa vụ: phải nói lên sự thật.
"12 ngày qua đã cho thấy: báo chí đang ở tuyến đầu. Ở bên mọi người, kể về nỗi đau và hy vọng của họ. Giờ đây, nó là một phần của tôi."
Tehran vẫn đang thở. Với những quán cà phê nơi tiếng cười lại vang lên, những ô cửa sổ nơi ánh đèn vẫn sáng. Thành phố này đầy vết sẹo - từ nỗi sợ hãi, những giọt nước mắt kìm nén, những ký ức tan vỡ. Nhưng thành phố vẫn sống. Đã sống sót qua những ngày khó khăn, Tehran giờ đây đang thở bằng sự phục hồi và hy vọng.