Ấn phẩm lưu ý không giống như các cuộc rút lui năm ngoái của quân đội Nga ở khu vực Kherson và Kharkov, theo nhà phân tích, khi đó là một hành động chiến thuật để đánh đổi "không gian lấy thời gian", lần này, quân đội Nga, được củng cố bằng cách huy động và xây dựng các tuyến phòng thủ rộng lớn, sẽ không rút lui ở bất cứ đâu.
"Điều này khiến Ukraina chỉ có một lựa chọn: tiến hành tấn công trực diện vào các vị trí được bảo vệ tốt. Kết quả như vậy khiến Kiev dễ bị tổn thương trước những thay đổi trong quan điểm của phương Tây, do khả năng ông Trump đắc cử và sự mệt mỏi của châu Âu. Đây là điều mà Tổng thống Zelensky nên nhận thức được; và có lẽ gây ra nỗi kinh hoàng lớn", - nhà phân tích viết.
Mặc dù vậy, theo Kemp, một câu hỏi phải được đặt ra là liệu Ukraina có thể tiến hành các cuộc tấn công đẫm máu vào "một trong những hệ thống phòng thủ quân sự quy mô nhất thế giới từng thấy" trong nhiều tháng, thậm chí nhiều năm hay không.
Chuyên gia cho biết thêm, những cánh đồng rộng lớn ở phía nam ngăn cản tạo ra yếu tố bất ngờ, cùng với việc các máy bay chiến đấu F-16 mà Kiev hứa hẹn sẽ cạnh tranh với máy bay Nga, khiến tấn công trực diện trở thành lựa chọn cuối cùng cho Ukraina.
"Chiến lược này bị các nhà lý thuyết quân sự chỉ trích ít nhất kể từ Chiến tranh thế giới thứ nhất, những người ghi nhận đúng giá trị của 'cách tiếp cận gián tiếp'. Nhưng với vị trí của Kiev, họ không thể triết lý được", - Kemp tổng kết.
Chiến dịch quân sự ở Donbass
Nga phát động chiến dịch quân sự đặc biệt tại Ukraina vào ngày 24/2. Tổng thống Putin gọi mục tiêu của nó là "bảo vệ những người đã bị chế độ Kiev đàn áp và diệt chủng trong 8 năm qua". Ông lưu ý rằng chiến dịch quân sự đặc biệt là một biện pháp bắt buộc, Nga "không còn cơ hội để làm khác, rủi ro về an ninh đã được tạo ra đến mức không thể phản ứng bằng các biện pháp khác."
Theo ông, Nga đã cố gắng trong 30 năm để thỏa thuận với NATO về các nguyên tắc an ninh ở châu Âu, nhưng để đáp lại, Nga đã phải đối mặt hoặc với sự lừa lọc và dối trá cay độc, hoặc bị gây áp lực và tống tiền, trong khi đó liên minh này bất chấp sự phản đối của Matxcơva lại dần dần mở rộng và tiếp cận với biên giới của Liên bang Nga.