Lý thuyết này cho rằng lão hóa có thể là kết quả của thỏa hiệp giữa sinh sản và tuổi thọ do thực tế rằng cơ thể cần tiêu hao năng lượng cho sự trao đổi chất. Các nguồn lực sử dụng để sinh sản càng nhiều thì năng lượng để khôi phục mô và các cơ quan càng ít hơn.
Để nghiên cứu, các nhà khoa học đã dùng 80 con chuột ở hai tháng tuổi. Động vật được chia thành bốn nhóm, trong đó chúng sống đến 3, 6, 12 và 24 tháng. Trong mỗi nhóm có hai phân nhóm: nhóm con đực giao phối với con cái, nhóm khác toàn chuột "độc thân".
Các cơ quan và các mô của chuột sau khi mổ được phân tích số lượng chất chống oxy hóa và mức độ stress oxy hóa, được biểu thị bằng nồng độ phản ứng ôxy và tổn thương DNA do chúng gây ra.
Kết quả là các nhà bác học phát hiện ra rằng ở những con chuột có đôi, lượng oxy hóa trên tế bào cao hơn ở những con vật không giao phối với con cái. Và nguy hại lớn nhất đối với các tế bào là do hoạt động tình dục cao ở độ tuổi còn trẻ.