Chia sẻ về Trung tướng Vương Thừa Vũ — một vị tướng tài của quân đội ta, Đại tá Đặng Việt Thủy đã gửi đến Báo Điện tử Giáo dục Việt Nam bài viết.
Trung tướng Vương Thừa Vũ (1910 — 1980), nguyên Phó Tổng Tham mưu trưởng Quân đội nhân dân Việt Nam (1964 — 1980), nguyên Đại đoàn trưởng kiêm Chính ủy đầu tiên của Đại đoàn 308, nguyên Chủ tịch Ủy ban Quân chính Hà Nội (tháng 10/1954), Tư lệnh Quân khu Hữu Ngạn (1955 — 1963), Giám đốc Học viện Quân chính, kiêm Tư lệnh Quân khu 4 (1964 — 1971)… Ông là một vị tướng tài của quân đội ta.
Trong cuộc đời binh nghiệp của mình, tướng Vương Thừa Vũ có rất nhiều kinh nghiệm chỉ huy chiến đấu.
Với cách nhìn và đánh giá địa hình của người chỉ huy, ông rất tâm đắc với câu ngạn ngữ:
"Hiểm địa nhất phu địch vạn nhân" (Địa thế hiểm trở một người có thể chống được vạn người).
Trong tác phẩm "Một số kinh nghiệm chiến đấu" của mình, tướng Vương Thừa Vũ đã kể lại:
Vào những năm 1960 — 1961, quân ngụy Sài Gòn ở miền Nam Việt Nam được đế quốc Mỹ hà hơi tiếp sức, ngày ngày hò hét "Bắc tiến", đồng thời tung biệt kích qua đường không, đường biển, đường bộ ra miền Bắc quấy rối, phá hoại, móc nối với bọn phản động nội địa, điều tra nắm tình hình mọi mặt của ta.
Sau đó, đi xem xét nghiên cứu bổ sung phương án tác chiến phòng thủ giúp Quân khu 4 và Quân khu Tả ngạn, vì thời gian này các đồng chí thủ trưởng quân sự của quân khu bạn đi vắng.
Như vậy, tướng Vương Thừa Vũ lại có dịp đi khắp miền biên giới Việt — Lào.
Lúc đó đất nước Lào chưa được giải phóng. Đoàn công tác đi hầu hết bờ biển của miền Bắc, hải đảo và giới tuyến tạm thời ở Vĩnh Linh.
Tuy đã ngoài 50 tuổi, với chiếc ô che nắng che mưa, đùm bánh mì hoặc khoai lang luộc, tướng Vương Thừa Vũ cùng cơ quan, các ngành hàng ngày leo đèo lội suối, đi nghiên cứu các bãi cát, sình lầy sú vẹt, cửa sông, cửa lạch, hải đảo, biển khơi.
Vì vậy, quan điểm, tư tưởng tác chiến có những vấn đề cụ thể chưa được thống nhất.
Khi đến các lữ đoàn, trung đoàn phòng thủ, anh em đều phàn nàn là bờ biển, biên giới dài mênh mông, nhiệm vụ rộng, nhưng quân ít, vũ khí, trang bị ít.
Anh em đều có gợi ý nhờ báo cáo Bộ, xin thêm quân, xin thêm trang bị và phân công nhiệm vụ hẹp lại.
Tướng Vũ không trách anh em, vì đó là thực tế và quân có chừng ấy, trang bị có chừng ấy cũng là thực tế.
Tướng Vũ cười vui và kể lại cho anh em nghe chuyện ngày xưa khi Nguyễn Trãi đi qua sông Bạch Đằng, ông đã nhớ lại, tại đây Ngô Quyền và Trần Hưng Đạo đánh thắng quân Nam Hán và quân Nguyên, giết Hoằng Thao và Toa Đô, bắt sống Ô Mã Nhi. Nguyễn Trãi đã tức cảnh làm hai câu thơ:
"Quan hà bách nhị do thiên thiết
Hào kiệt công danh thử địa tằng".
Tạm dịch:
"Non sông hiểm trở, hai người có thể chống lại được một trăm người là do trời định.
Hào kiệt công danh cũng có từ đây".
Và một câu ngạn ngữ của tiền nhân để lại:
"Hiểm địa nhất phu địch vạn nhân".
Tướng Vũ còn nói thêm cho anh em rõ, địa hình đất nước ta thật là đặc biệt, phía tây và phía bắc thì rừng núi hiểm trở, phía đông và đông — nam nhiều sông ngòi luồng lạch chia cắt, ruộng nước mênh mông, từng quãng có dãy núi nhô ra sát mép biển.
Chỉ địa hình ấy cũng đã giúp cho ta một thế trận hiểm và mạnh, nếu ta biết triệt để lợi dụng và cải tạo nó thì ít thành nhiều, yếu hóa mạnh, một người có thể chống lại trăm ngàn người.
Tuy nhiên, có vấn đề vô cùng quan trọng khác, đó là thế chiến tranh nhân dân. Chiến tranh bảo vệ Tổ quốc là nhiệm vụ của toàn dân. "Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh".
Riêng chủ lực cũng không phải chỗ nào cũng dàn quân ra. Phòng thủ kiểu đó thì bao nhiêu quân cũng thiếu, bao nhiêu vũ khí cũng không đủ. Vì vậy phải hình thành từng khu vực, có trọng điểm.
Lấy điểm khống chế diện, lấy diện bảo vệ điểm, liên hoàn hỗ trợ nhau, hiện đại kết hợp với thô sơ tự chế tạo, mưu mẹo, nghi binh… Nhất định chúng ta sẽ hình thành được các khu vực phòng thủ vững chắc trên toàn tuyến biên giới, ven biển và nội địa…
Từ quan điểm trên đây, được các cấp bộ Đảng, chính quyền địa phương nhất trí, các đơn vị phòng thủ của ta bổ sung phương án, tổ chức lại lực lượng, sắp xếp lại thế trận, thấy sự tự tin vững tâm hơn trước nhiều. Đó là thế trận tác chiến bảo vệ từng khu vực của chiến tranh nhân dân.
Từ các đội thiếu niên nhi đồng đến các đội nam nữ dân quân, lão dân quân cũng sẵn sàng tham gia đánh giặc bảo vệ địa phương. Đó là sức mạnh tập thể ở các địa phương được quân sự hóa.
Sau này, thực tế đã chứng minh biết bao nhiêu toán gián điệp, biệt kích, trinh sát của địch từ miền Nam tung ra địa bàn quân khu đã bị dân quân đánh chìm. Máy bay do thám của địch bị bộ đội tiền tiêu ta bắn rơi…
Tướng Vũ còn nói nếu thế trận dàn mành mành, chỉ hướng về một phía thì dù nhiều cũng trở thành ít, mạnh thành yếu; dù có tuyến 1, tuyến 2, tuyến 3 đến tuyến thứ mấy chăng nữa cũng sẽ yếu.
Cũng chừng ấy quân, chừng ấy trang bị vũ khí, đoàn công tác bàn bạc với anh em xoay lại thế bố trí. Đó là thế chân vạc, tam giác nhỏ trong tam giác lớn, đánh được địch từ các hướng tới.
Các cụm điểm tựa liên hoàn hỗ trợ cho nhau, tích cực vận động tấn công đập vào sau lưng, bên sườn quân địch.
Hết sức quán triệt tư tưởng chủ động tiến công trong tác chiến phòng thủ, trong bố trí thế trận, trong sử dụng lực lượng…
Để anh em cán bộ cơ sở dễ nhớ những điểm chính, tướng Vũ tóm lại những ý chính về cấu trúc và bố trí trận địa như sau.
— Tam giác nhỏ trong tam giác lớn.
— Chéo nhỏ trong chéo lớn.
— Độc lập trong liên hoàn.
— Chủ động trong bị động
— Điểm khống chế diện, diện bảo vệ điểm.
— Nhiều tầng có chiều sâu.
— Kết hợp: xa với gần, trong với ngoài, trước với sau, trên với dưới.
— Hiểm hóc, bí mật, chéo sườn, thúc hông.
— Cơ động rộng rãi, thoải mái, tập trung.
— Thế cọp rình heo, thế mèo vồ chuột.
— Phát hiện địch từ xa.
— Làm chậm bước tiến của địch.
— Làm địch mệt mỏi tiêu hao, lừa địch vào thế bất lợi.
Địch động ta phải động hơn.
Cắm chà phá lới rút lẫy bẻ thoi.
Bí mật bất ngờ, đột nhiên, mãnh liệt.
Giữ mẹ, dắt con, xoay tròn bốn phía.
Kết hợp dũng mưu, dùng nhiều lối đánh.
Vận động tấn công, thúc hông chặt sườn…
Bài văn vần này, sau được anh em đơn vị hưởng ứng sửa chữa thành các đoạn ca dao ngắn. Để giúp cán bộ cơ sở bố trí cụ thể, phù hợp với cách đánh của ta, tướng Vũ cùng các cán bộ tác chiến, kỹ thuật công trình đi xem xét từng vị trí cụ thể, nghiên cứu bố trí từng hỏa khí súng máy, súng ĐKZ, pháo chống tăng…
Có một vấn đề cũng phải tranh luận khá gay gắt. Đó là một số anh em quan niệm bố trí hỏa khí trong phòng ngự làm sao phải bắn được nhiều hướng, bắn được xa, phát huy hết tính năng của hỏa khí. Vì vậy có trận địa pháo, anh em đặt "nghênh ngang" trên đỉnh núi.
Tướng Vũ nói đùa là con gà ngồi trên mâm xôi. Có những khẩu súng chống tăng, khẩu súng máy đặt ngay ở mỏm đất cao nhất, ở cổng làng, ở ngã ba đường cái…
Vậy thì ta cũng phải có số lượng bao nhiêu vũ khí đó mới đủ sức đánh lại bao nhiêu xe tăng, bao nhiêu phương tiện đổ bộ của địch.
Tướng Vũ không bác bỏ cách tính toán của anh em, nhưng đối với ta, người không đông, công nghiệp quốc phòng còn nghèo, không thể đánh theo kiểu đó được.
Ta phải đánh thắng kẻ địch có đông quân hơn ta, có nhiều vũ khí hiện đại hơn ta, có tầm bắn xa hơn vũ khí của ta. Ta chưa với tới địch thì nó đã với tới ta trước.
Đối với ta nếu có nhiều vũ khí hiện đại để đánh địch thì càng tốt. Nhưng nếu không có đủ vũ khí này thì phải tìm trăm phương ngàn kế khác đánh địch.
Diệt địch, nhưng phải giữ mình. Đánh giặc phải có hy sinh, nhưng tìm mọi cách tốt nhất cho quân ta đỡ đổ xương máu, đỡ phải hy sinh.
Hỏa khí của ta phải diệt được nhiều địch nhất, tuổi thọ phải kéo dài nhất chứ không phải diệt được 3-4 xe tăng địch thì "hết đời".
Vì vậy phải mưu mẹo, phải tinh khôn. Tuyệt đối không được đánh theo kiểu "đọ vàng với tư bản", không được bài binh bố trận theo kiểu bày hàng xén.
Trong lịch sử dân tộc ta có cách đánh truyền thống mưu trí, thông minh mà đã thắng nhiều đội quân xâm lược có số lượng đông hơn ta nhiều lần, có trang bị kỹ thuật hiện đại hơn ta nhiều lần.
Sau khi giải thích cho anh em và bố trí thực tế tại trận địa, tướng Vũ cho xây công sự kiên cố. Công sự được xây dựng bằng bê tông thép, có lỗ châu mai nhỏ để tăng sức đề kháng.
Ta đã lần lượt các loại hỏa khí bắn thử, thì rõ ràng là phát này chưa trúng thì phát sau sẽ trúng; súng này bắn không vỡ thì loại khác sẽ phá tan…
Rõ ràng là bê tông cốt thép, đạn to, súng lớn mà bố trí lộ liễu cũng không có tác dụng là bao, sớm muộn cũng bị diệt.
Tướng Vũ cho anh em đi xem một khu chốt phòng thủ khác với tư cách là đối phương phán đoán xem trận địa và các hỏa khí của ta bố trí như thế nào?
Có đồng chí ngồi ngay ở miệng lỗ châu mai mà không biết, phán đoán bố trí của ta sai chệch cả.
Ta bố trí phòng thủ mưu mẹo, có chỉ huy thao lược linh hoạt nữa thì dù chúng có số lượng đông gấp hơn ta bao nhiêu lần cũng chỉ là những bia thịt, có vũ khí trang bị hiện đại cũng sa vào bẫy của ta mà thôi.
Mỗi lần bố trí phía ta xong, tướng Vũ lại ra phía trước, đứng vào cương vị đối phương xem xét phán đoán ta, sau đó lại bổ sung phương án.
Năm 1961, khi nghiên cứu ở khu vực giới tuyến tạm thời Vĩnh Linh, tướng Vũ đi suốt dọc bờ sông Bến Hải từ phía đông lên mạn đồi núi phía tây, với danh nghĩa là đoàn cán bộ nghiên cứu chống lụt của Trung ương về địa phương kiểm tra.
Đoàn đi trên bờ, bọn ngụy quân Sài Gòn có một tổ đi thuyền dưới sông, chửi đổng khiêu khích, vài tên đi xe đạp ở bờ sông bên kia ngó nghiêng…
Ta với địch là đấu tranh một mất một còn, nhưng lúc đó cán bộ cơ sở của ta chân phương quá, xây dựng biết bao nhiêu trụ sở, nhà ngói, lò vôi, lò gạch…
Nhưng, nhà là nhà, lò vôi là lò vôi, không biết xây thành thế trận, không dám xây thành ổ chiến đấu làm sẵn lỗ châu mai khi cần chỉ việc đẩy hòn gạch ra là bắn được. Anh em sợ vi phạm Hiệp nghị Giơ-ne-vơ.
Tướng Vũ nói: "Trong đấu tranh giai cấp, kẻ thù thì nham hiểm, nếu ta ngây thơ như vậy thì bị diệt lúc nào không biết.
Đây là một vấn đề cụ thể trong xây dựng kinh tế phải kết hợp với quốc phòng, phải kết hợp chặt chẽ với phương án tác chiến phòng thủ hình thành các cụm chiến đấu liên hoàn…
Xem xét bố trí xong, tướng Vũ muốn đứng ra phía trước quan sát lại trận địa của mình xem sao.
Không có cách nào khác, ông và vài cán bộ giúp việc phải đi bộ qua cầu Hiền Lương đến giữa sông nhìn về bờ Bắc…
Mấy tên lính ngụy từ bờ bên kia hối hả chạy ra cầu quát tháo:
— Đi đâu? Đi đâu? Các anh là ai? Chỉ được đến giữa cầu thôi không được đi quá.
Chúng giơ súng gạt đoàn trở lại. Một cán bộ đi theo ra đôi co với bọn chúng một lát, để đoàn có nhiều thì giờ xem xét nhìn lại phía trận địa của mình ở bờ Bắc.
Phải khẩn trương, bí mật, cải tạo ngay cái mố cầu đó. Và ta đã thực hiện đúng như vậy.
Tướng Vương Thừa Vũ cho rằng, địa hình hiểm trở hay không, có lợi hay không và tới mức nào là do con người biết nhìn và đánh giá, biết lợi dụng và cải tạo để biến địa hình hiểm một thành hiểm mười, biến địa hình không lợi thành có lợi.
Vì vậy, người chỉ huy phải có cách nhìn và quyết tâm cao, vận dụng cách đánh thích hợp, tạo ra thế bất ngờ đối với địch, làm cho bộ đội ta tin tưởng, phấn khởi, quyết tâm đánh thắng mọi kẻ thù xâm lược.
Tài liệu tham khảo:
"Việt Nam — đất cũ, người xưa", Nxb Quân đội nhân dân, Hà Nội — 2011.
Đại tá ĐẶNG VIỆT THỦY